Dạo này tôi hay buồn nên chẳng thiết tha viết gì cả.
Thỉnh thoảng tôi còn tuyệt vọng nữa. Cứ loạn xì ngầu cả lên.
Có những thứ muốn kết thúc cho xong nhưng lại không được.
Thậm chí mỗi lần soi gương, khi tôi vô tình nhìn vào mắt của mình, nỗi buồn cứ nằm mãi trong mắt không chịu thoát ra ngoài. Vậy nên tôi luôn cố gắng lờ đi. Nó không giúp tôi bớt buồn nhưng bù lại nó giúp tôi không nhìn thấy mình đáng thương lúc đó. Tốt hơn hết chỉ soi gương khi thoa dầu dừa và đánh son.
Điều kỳ diệu mà tôi được biết là giai điệu của những ca khúc đôi lúc làm xoa dịu nỗi buồn. Lúc đó kiểu "ôi dễ chịu tấm thân rã rời", không biết cám ơn như thế nào.
Bạn có thấy chúng ta là những người chung thủy không? Bao nhiêu năm rồi vẫn quanh quẩn nơi đây
Trả lờiXóaĐây là nơi mà Vy cho đến thời điểm này là nơi cảm thấy an toàn khi trở về, vậy tại sao phải rời đi.
XóaUh. Có lẽ đây là nơi an toàn!
Trả lờiXóa