Thứ Hai, 9 tháng 8, 2021

1008

 Xin lỗi, mình lại buồn nữa rồi.

Lúc mà mình chuẩn bị đồ ăn trong bếp, có chị hàng xóm đang dạy học cho con trai ở phía sau bức tường giữa 2 nhà với nhau vọng lại, lúc đó mình thấy sao họ lại bình yên đến thế. Lúc thằng bé trò chuyện với bà ngoại nó qua điện thoại nữa. Dễ thương biết bao.

Mình đọc hết cuốn sách Thế gian này nếu chẳng còn mèo rồi. Những cuốn sách là những người bạn vô cùng đáng quý của mình trong thời gian này. Luôn bên cạnh mình.

Mình muốn được đi làm. Dịch ổn nhanh đi mà.

 Sau này, mình chẳng cần những thứ đó nữa. Nó thực sự không cần thiết, mình muốn vứt bỏ. Thật lòng mình muốn vứt bỏ, thật muốn bỏ. Để mình được buồn đơn thuần thôi mà không phải sợ hãi và lo lắng.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

12/8

 Giữa chiếc giường và bức tường có 1 khoảng trống, đủ để tôi ngồi khóc vì nhớ con chó đã mất cách đây 4 năm của mình. 17 năm nuôi nó, thực s...